Anh ấy tên Aaron Fletcher, sống một mình, cách đây 12 năm, anh ấy mất đi căn nhà nhỏ của mình vì nhiều lý do. Vì không có người thân xung quanh nên sau sự việc đó, anh trở thành một người "vô gia cư".
Hôm nay chúng ta sẽ nói về Aaron, người đến từ Oregon và "ngôi nhà nhỏ" của anh ấy.
Aaron Fletcher
Cuộc sống của một kẻ lang thang
Trong những năm đầu tiên, Aaron không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã không còn gì trong tay, hàng ngày sống trên đường phố, anh trở nên suy sụp, cũng chính vào khi đó, anh đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của mình và dần dần trở thành một người vô gia cư.
Sau vài tháng vật lộn, dù trong lòng vẫn buồn nhưng Aaron vẫn quyết định nghiến răng tiếp tục cuộc sống, anh nói rằng suy nghĩ trong lòng anh lúc đó rất đơn giản, nếu đã không còn gì nữa, vậy thì hãy sống như một người tự do.
Vào thời điểm đó, anh dùng số tiền 300 đô cuối cùng còn lại của mình để mua hai con cừu con, một đực một cái từ một chủ trang trại nọ, đồng thời mua thêm được một chiếc xe ba bánh đã cũ.
Trong 12 năm tiếp theo, cuộc sống của Aaron là nửa chăn thả và nửa lang thang. Anh nuôi hai con cừu non từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, và thu hoạch được hai chú cừu con; đồng thời không ngừng học thêm các kỹ năng sống mới, sửa chữa chiếc xe ba bánh cũ nát và biến nó thành một "ngôi nhà nhỏ" 2 mét vuông.
Chiếc "RV ba bánh" đặc biệt
Aaron đùa rằng chiếc xe ba bánh nhỏ bé của anh là một chiếc RV phiên bản siêu bình dân, đừng thấy nó nhỏ, nó không những có thể che mưa gió, mà còn đủ chỗ để chứa toàn bộ đồ gia dụng cần thiết.
Chiếc xe chứa các loại xoong, chảo và đồ dùng sinh hoạt, về cơ bản nó là một nhà kho nhỏ di động, vì đi trên đường quanh năm nên nhìn hơi bẩn và bừa bộn. Chiếc xe ba bánh nhỏ này có ba chức năng, đó là:
Phòng ngủ che mưa gió.
Một nhà kho chứa tất cả những thứ lặt vặt.
"Biến hình" linh hoạt thành các không gian sống khác nhau.
Điều mọi người không ngờ là chiếc giường đơn được "giấu" trong thân chiếc xe ba gác, sau khi đặt tấm ván gỗ xuống một bên, chiếc ghế dài ngủ đơn giản đã ra đời.
Hai mảnh gỗ nhặt được này đã trải qua hàng nghìn ngày đêm với Aaron.
Một chiếc ghế dài ngủ trưa đơn giản cũng cho phép chiếc xe ba bánh nhỏ này có chức năng "phòng ngủ" cơ bản nhất.
Nước sinh hoạt, các loại rau và xoong, chảo để nấu ăn được giấu trong xe thông qua các thùng chứa, cùng với quần áo và các vật dụng cần thiết hàng ngày khác.
Aaron đã làm một chiếc tủ lạnh mini, nó được bọc bên ngoài bằng lông cừu. Thỉnh thoảng chỉ cần xịt nước lên đó và đậy nắp lại, ở một mức độ nào đó, nó có thể giữ không để thức ăn bị hỏng quá nhanh.
Để tránh va đập trong quá trình di chuyển và bảo vệ vỏ lốp, Aaron đã gắn thêm thanh bảo vệ bên ngoài, đồng thời thêm một hộp đựng đồ nhỏ bên ngoài ba bánh xe để đựng những đồ lặt vặt khác.
Điều thú vị là Aaron đã sáng tạo ra "trần nhà", nó có thể mở ra cả hai bên, vừa che mưa chắn gió, thông khí, vừa che nắng che mưa cho lũ cừu non của mình, sau tất cả, giờ chúng đã là bạn đời của anh.
Tất nhiên, đôi khi Aaron sẽ sống ở một nơi trong một thời gian dài, khi đó, anh ấy sẽ biến chiếc áo mưa lớn của mình thành một chiếc lều và dựng trại nhỏ của riêng mình.
Thỉnh thoảng dừng cuộc sống lang thang lại, Aaron sẽ dựng chiếc xe ba bánh nhỏ của mình sang một bên, anh cho biết khi dừng lại, việc đun nước nấu ăn, tắm rửa và đi vệ sinh sẽ tiện hơn rất nhiều.
Bốn chú cừu của Aaron
2 chú cừu non anh mua lúc đầu giờ đã trở thành 4 con, và cuộc sống dường như trở nên sôi nổi hơn.
Để tránh việc bầy cừu con vệ sinh ngay trên đường trong cuộc hành trình, Aaron còn buộc một chiếc xô nhỏ phía sau để tránh ảnh hưởng đến người khác.
Tất nhiên, ngoài việc tự do ăn cỏ, những chú cừu con còn được giao những "công việc" khác nhau, có con kéo xe, có con mang đồ, điều này chia sẻ rất nhiều áp lực cho Aaron.
Vì bốn chú cừu sẽ luân phiên kéo xe, hơn nữa chiếc xe ba bánh nhỏ cũng không có quá nhiều đồ đạc, nên chúng sẽ không cảm thấy mệt mỏi dù có đi bộ với Aaron suốt ngày dài.
Trên đường đi, Aaron sẽ đặt các loại rau rừng hái được và thức ăn mua được lên "yên cừu" của mình. Những chú cừu non dường như đã quen với công việc này và tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.
Aaron cảm thấy nhiều khi, con vật đơn thuần hơn con người, nhiều lúc anh còn có cảm giác bốn chú cừu này có thể hiểu được ý mình, giống như câu nói "vạn vật hữu linh".
Cuộc sống tận dụng từng món đồ một không lãng phí
Sau khi bắt đầu cuộc sống lang thang như thế này, Aaron ngày càng nâng niu từng món đồ dùng sinh hoạt xung quanh mình, cho dù đó là đồ phế thải thì theo anh, nó cũng có giá trị của mình, rất nhiều thứ thường là được anh nhặt về và trở thành một phần của mình.
Vấn đề bữa ăn hàng ngày, một nửa lượng calo anh cần mỗi ngày đến từ sữa dê, hay bơ, pho mát… tự làm.
Nguồn rau chính là các loại rau dại do anh tự đào, những cái khác không nói, ít ra chúng cũng thuần tự nhiên.
Nếu muốn cải thiện bữa ăn và mua một ít thịt, anh ấy sẽ đi làm cỏ và chuyển gạch cho người khác, về cơ bản mỗi lần làm cỏ sẽ kiếm được 30 đô la, sau đó anh ấy sẽ sử dụng số tiền đó để mua một số thực phẩm hoặc nhu yếu phẩm.
Để giảm bớt phiền phức khi nấu nướng, anh còn sắm chiếc "lò" chạy bằng năng lượng mặt trời, nguyên lý cũng rất đơn giản, đó là dùng nhiệt độ của mặt trời để nướng nguyên liệu trong ống.
Mặc dù cơm nấu ra thường không đẹp mắt, nhưng ít nhất cũng chín.
Bên cạnh giường của anh ấy là đủ loại vật dụng nhỏ, bao gồm sách, vở, đài, và những thứ nhỏ nhặt khác.
Anh ấy cũng mua một tấm bản đồ của toàn thành phố và các khu vực xung quanh, đánh dấu những nơi mình đã đến, nơi có thức ăn, nơi có thể chăn thả đàn cừu, phòng khi anh quên mất.
Về việc dùng nước, anh cũng có phương pháp riêng - anh nhặt được một chiếc bình có vòi, giống như loại bình tưới hoa, rửa tay, tắm rửa, tất cả đều dùng nó, tất nhiên nước thường lấy ở nhà nghỉ hoặc nơi khác, khá sạch sẽ.
Mùa đông là điều khó khăn nhất, đến mùa đông thì kiếm chỗ tránh gió và bọc nỉ cả ba bánh xe nhỏ lại, mặc dù khi ngủ vẫn bị lọt khí nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn.
Đồng thời, anh cũng kê ván giường, nhóm bếp củi, giúp sưởi ấm ngay lập tức cho cả chiếc xe, đồng thời cũng dùng để đun nước và nướng khoai.
Những chiếc áo khoác nỉ làm từ len cũng hoàn toàn có thể giúp anh chống rét.
Cho tới nay, Aaron vẫn đang sống cuộc sống như vậy, vừa nuôi cừu vừa lang thang, dù không thể nói về chất lượng cuộc sống nhưng lòng anh thì đã bình thản hơn rất nhiều.
Để cuộc sống biến thành bộ dạng như này, không thể nói Aaron không có trách nhiệm gì, nhưng điều đáng kể ở đây là trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, anh ấy vẫn chọn cách sống mạnh mẽ, tôn trọng người khác, không sống kiểu phụ thuộc, xin ai bố thí, theo tôi, điều đó cũng rất đáng được công nhận.
Có lẽ đó chính là câu trả lời cho câu: "Chúng sinh tất khổ, chỉ có thể tự mình vượt qua."